Lớp 1: Giới thiệu về NAMI Family-to-Family
Lớp 2: Tìm hiểu Tình trạng Sức khỏe Tâm thần và Chuẩn bị cho Khủng hoảng
Lớp 3: Nhận chẩn đoán sức khỏe tâm thần và chia sẻ câu chuyện
Lớp 4: Tổng quan về các tình trạng sức khỏe tâm thần
Loại 5: Các lựa chọn điều trị
Lớp 6: Kỹ năng giao tiếp và giải quyết vấn đề
Lớp 7: Đồng cảm và Phục hồi
Lớp 8: Tiến về phía trước

Lớp 3: Nhận chẩn đoán sức khỏe tâm thần

  • Các khó khăn khi tìm kiếm một chẩn đoán sức khỏe tâm thần
  • Quyền của Cá nhân Nhận Dịch vụ chăm sóc sức khỏe tâm thần
  • Vận động cho Chất lượng Chăm sóc tốt nhất
  • Đánh giá lại Chẩn đoán
  • Niềm tin sai lầm về tình trạng sức khỏe tâm thần và bạo lực
  • Hoạt động chia sẻ câu chuyện dành cho người thân
  • Kiệt sức (burnout) không chỉ dành cho các chuyên gia
  • Bài tập thở bằng cơ hoành giúp giảm căng thẳng
  • Câu hỏi dành cho Công ty Bảo hiểm Tư nhân

3.1 Các khó khăn khi tìm kiếm một chẩn đoán sức khỏe tâm thần

Tái hòa nhập xã hội, phục hồi và chữa trị (Re-entry, recovery, treatment) là khó khăn cho các cá nhân tình trạng sức khỏe tâm thần.


Theo SAMHSA (Cơ quan Quản lý Dịch vụ Sức khỏe Tâm thần và Lạm dụng Chất gây nghiện) và Hiệp hội Khoa học Tâm lý, 1/5 người trưởng thành (60 triệu người) ở Hoa Kỳ gặp phải tình trạng sức khỏe tâm thần trong bất kỳ năm nào nhưng hơn 40% sẽ không được điều trị và “vô số người khác thậm chí sẽ không bao giờ được chẩn đoán bởi một chuyên gia. ”

Một báo cáo của New American Economy cho thấy "Người Mỹ ở gần 60% tổng số các quận của Hoa Kỳ phải đối mặt với thực tế nghiệt ngã rằng họ sống trong một quận mà không có một bác sĩ tâm thần nào."

Mặc dù tình trạng sức khỏe tâm thần không phải là hiếm, nhưng thời gian chậm trễ trung bình từ khi bắt đầu xuất hiện các triệu chứng đến khi bắt đầu điều trị là 11 năm.

Các bác sĩ tâm thần sử dụng Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê về Rối loạn Tâm thần (DSM) để chẩn đoán. Ấn bản thứ năm (DSM-5), được xuất bản bởi Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ vào năm 2013, liệt kê các tiêu chí bao gồm cảm giác, triệu chứng và hành vi trải qua có thể dẫn đến chẩn đoán tình trạng sức khỏe tâm thần.
  • Có thể mất thời gian để có được chẩn đoán chính xác.
  • Các tình trạng khác nhau có các triệu chứng chung.
    • Các triệu chứng trầm cảm có thể là một phần của một số chẩn đoán bên cạnh rối loạn trầm cảm.
    • Tình trạng sức khỏe tâm thần cũng có thể thay đổi theo thời gian và các triệu chứng có thể biểu hiện khác nhau.
  • Các chuyên gia chăm sóc sức khỏe đôi khi có thể bỏ sót hoàn toàn tình trạng sức khỏe tâm thần, hoặc mọi người có thể chẩn đoán sai trong nhiều năm. 
Một số chẩn đoán sai:
  • Trầm cảm (Depression): bệnh tuyến giáp (thyroid)
  • Lo âu (Anxiety): bệnh tim (heart problem)
Chẩn đoán là một công cụ để giao tiếp giữa nhà cung cấp và bệnh nhân. Nó không phải là một bản án cuối cùng mà người bệnh phải chịu cả đời.

3.2 Quyền của Cá nhân Nhận Dịch vụ 

Các quyền cơ bản của một người nhận được các dịch vụ sức khỏe tâm thần bao gồm nhưng không giới hạn trong danh sách dưới đây. Danh sách này mô tả một số quyền - còn nhiều quyền khác không được liệt kê ở đây.

Nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe nên thông báo cho từng cá nhân nhận dịch vụ (và gia đình của họ nếu có mẫu đơn đồng ý chia sẻ thông tin) về quyền của họ khi nhận dịch vụ và phải cung cấp bản sao bằng văn bản của những quyền này. Từ ngữ cụ thể sẽ khác nhau từ bang này sang bang khác và từ cơ sở này sang cơ sở khác. Người nhận dịch vụ có quyền:
  • Đồng ý sau khi được giải thích: Nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe phải cho người nhận dịch vụ biết về loại điều trị mà họ dự định cung cấp, rủi ro và lợi ích của việc điều trị, họ mong đợi việc điều trị kéo dài bao lâu và bất kỳ lựa chọn thay thế hợp lý nào cho phương pháp điều trị đó.
  • Tính bảo mật: Tổ chức cung cấp dịch vụ không thể chia sẻ thông tin về người đang được điều trị với bất kỳ ai mà không có sự đồng ý bằng văn bản của người đó.
    • Điều này có thể không bao gồm các tình huống mà người đó gây nguy hiểm cho bản thân hoặc người khác và nhà cung cấp cần phải nói hoặc cảnh báo mọi người để bảo vệ họ.
    • Hãy nhớ rằng, các gia đình luôn có thể nói chuyện với nhà cung cấp dịch vụ. Không có luật hoặc quy tắc đạo đức nào ngăn cản nhà cung cấp lắng nghe thành viên gia đình.
  • Từ chối điều trị.
  • Tham gia và nhận một bản sao của kế hoạch điều trị toàn diện.
  • Được giới thiệu đến một nhà cung cấp dịch vụ khác nếu nhà cung cấp đó không thể cung cấp một dịch vụ cần thiết. Nhà cung cấp sẽ chịu trách nhiệm gửi thư giới thiệu này.
  • Được tất cả nhân viên của tổ chức cung cấp dịch vụ đối xử một cách ân cần, tôn trọng.
  • Quyền riêng tư cá nhân
  • Không bị phân biệt đối xử vì tuổi tác, chủng tộc, giới tính, khuynh hướng tình dục, tình trạng khuyết tật, nguồn gốc quốc gia, tín ngưỡng, niềm tin tôn giáo hoặc niềm tin chính trị.
  • Không bị trừng phạt thể xác hoặc đối xử phi đạo đức.
    • Bao gồm nhân viên sử dụng các hành vi quấy rối, lạm dụng bằng lời nói và các biện pháp kiềm chế để ép buộc, kỷ luật, trừng phạt hoặc trả đũa.
  • Nhận các dịch vụ phù hợp với văn hóa của cộng đồng, dân tộc.
  • Truy cập hồ sơ y tế của chính họ.
  • Trong trường hợp trẻ em dưới 18 tuổi, phụ huynh và / hoặc người giám hộ có quyền tiếp cận hồ sơ.
Danh sách này là một ví dụ và không bao gồm mọi thứ mà người thân của bạn có thể có quyền. Nếu nhà cung cấp hoặc cơ sở điều trị không cung cấp cho người thân của bạn bản sao quyền của họ với tư cách là người nhận dịch vụ của họ, hãy yêu cầu. Nếu họ không có sẵn, đó là một dấu hiệu xấu và người thân của bạn nên cân nhắc xem đây có phải là nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất cho họ hay không.

3.3 Vận động cho Chất lượng Chăm sóc tốt nhất

Nếu người thân của bạn hoặc bạn, không đồng ý với chẩn đoán, hãy xem xét liệu người thân của bạn có thể làm việc với nhà cung cấp dịch vụ này hay không:
  • Khi người thân của bạn mô tả điều họ lo lắng, nhà cung cấp có lắng nghe không?
  • Nhà cung cấp có sẵn sàng trả lời các câu hỏi không?
  • Nhà cung cấp có kiên nhẫn lắng nghe và kiểm tra để đảm bảo họ hiểu người thân của bạn đang nói gì không?
  • Họ có lòng trắc ẩn không?
  • Họ có hiểu nhu cầu, sở thích và mục tiêu của người thân của bạn là gì không?
  • Các phương pháp điều trị do nhà cung cấp đề xuất có còn giúp người thân của bạn cảm thấy tốt hơn không?
Nói chuyện với người thân của bạn về những câu hỏi này. Nếu hành vi của nhà cung cấp cho thấy họ là một bác sĩ lâm sàng cởi mở và ân cần, hãy khuyến khích người thân của bạn tiếp tục gặp họ.

3.4 Đánh giá lại Chẩn đoán

Ngay cả khi người thân của bạn đồng ý với chẩn đoán, điều quan trọng là bác sĩ phải liên tục đánh giá lại các triệu chứng và phản ứng với điều trị.
  • Các triệu chứng có thể thay đổi theo thời gian, đôi khi do các sự kiện trong cuộc sống của một người
  • Phương pháp điều trị có hiệu quả tại một thời điểm có thể không muộn hơn
  • Nếu điều trị không hiệu quả, điều quan trọng là phải xem xét các lựa chọn khác, bao gồm cả một thay đổi tiềm năng trong chẩn đoán

3.5 Niềm tin sai lầm về tình trạng sức khỏe tâm thần và bạo lực

Nhiều người tin rằng người có tình trạng sức khỏe tâm thần thường có xu hướng bạo lực. Tuy nhiên, nếu nhìn chung nhóm người có tình trạng sức khỏe tâm thần, theo thống kê thì họ có khả năng trở thành nạn nhân của bạo lực cao hơn mức trung bình. Những người mắc các SMIs (Bệnh Tâm thần Nghiêm trọng - Serious Mental Illness) chỉ chịu trách nhiệm một phần nhỏ trong lượng bạo lực của xã hội ngày nay. Một bài viết năm 2019 của Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ đã nêu:
“Washington Post báo cáo rằng, theo nghiên cứu, bệnh tâm thần không phải là nguyên nhân gây ra các vụ xả súng hàng loạt của nước Mỹ. Trong một báo cáo năm 2018 về những kẻ xả súng đang hoạt động, FBI 'phát hiện ra rằng 25% những kẻ xả súng tích cực đã được chẩn đoán mắc chứng rối loạn tâm thần.' Tương tự, "trong một nghiên cứu năm 2015 trên 235 người đã thực hiện hoặc cố gắng thực hiện các vụ giết người hàng loạt, chỉ có 22% có thể được coi là" mắc bệnh tâm thần."
Giám đốc Y tế của NAMI, Tiến sĩ Ken Duckworth giải thích rằng trên cơ sở cá nhân, rủi ro cơ bản (để có hành vi bạo lực) được chia thành 2 loại chính sau:
  1. Dựa trên đặc điểm: các yếu tố không thay đổi (giới tính nam, có lịch sử bạo lực)
  2. Dựa trên tình trạng: sử dụng rượu hoặc các chất kích thích 
 Hai loại rủi ro này cũng có thể được sử dụng để hiểu nguy cơ tự tử của một người.
  • Đặc điểm (như những nỗ lực trước đó) và trạng thái (như căng thẳng gần đây, tiếp cận được các phương tiện tự gây hại) là 2 loại rủi ro dẫn đến việc tự làm hại bản thân và nguy cơ tự tử.
  • Khi làm việc với nhóm điều trị, điều quan trọng là phải hiểu và thảo luận về những rủi ro dựa trên trạng thái mà người thân của bạn có thể có và cách chúng có thể được giảm bớt.

3.6 Hoạt động dành cho người thân: Giơ tay lên nếu điều sau đây là đúng

  • Tôi biết điều gì đó khác với người thân của mình trước khi họ được chẩn đoán/
  • Có triệu chứng trước 16 tuổi.
  • Họ có phản ứng mạnh mẽ với các tác nhân gây căng thẳng (Âm thanh, ánh sáng)
  • thay đổi qua thời gian
  • nhiều hơn 1 chẩn đoán
  • lo âu không thể ra khỏi nhà
  • Họ tin rằng họ không thể kiểm soát triệu chứng của mình
  • không hòa nhập cả với gia đình, bạn bè
  • nhiều năng lượng không thể ngủ
  • nhìn thấy hoặc nghe thấy những điều ngườ khác không có
  • có các suy nghĩ, niềm tin đáng lo
  • dùng rượu, thức ăn, tình dục để chống chọi
  • tự làm hại bản thân
Mình rất buồn vì những người nghèo có bệnh tâm thần thậm chí không thể có thức ăn lành mạnh để ăn. Mình ước gì mỗi gia đình có nhiều hơn 1 người tham gia lớp học này.


3.7 Kiệt sức (burnout) không chỉ dành cho các chuyên gia

Đôi khi có cảm giác như chúng ta là những chuyên gia chăm sóc người khác, vì qua thời gian chúng ta tích lũy được nhiều kiến thức về các hệ thống, các dịch vụ, các liệu pháp và thuốc men. Là một người chăm sóc có thể khiến chúng ta căng thẳng, choáng ngợp hoặc kiệt sức.

Tình trạng kiệt sức của người chăm sóc có thể bao gồm:
  • Kiệt sức về cảm xúc - trầm cảm, buồn chán, thờ ơ, thiếu quyết đoán
  • Suy kiệt về thể chất - đau đầu, căng cơ, mệt mỏi
  • Căng thẳng về cảm xúc - mất ngủ, cáu kỉnh, tăng lo lắng, tuyệt vọng
  • Vắng mặt - bỏ lỡ công việc, các hoạt động tình nguyện hoặc thậm chí các hoạt động gia đình; hiệu suất làm việc tồi tệ hơn
  • Gia tăng các hoạt động "trốn chạy" - hút thuốc, ăn quá nhiều, uống quá nhiều
  • Đánh giá thấp về bản thân - các dấu hiệu bao gồm tự nghi ngờ, tự trách bản thân, đổ lỗi cho người khác

3.8 Bài tập thở bằng cơ hoành giúp giảm căng thẳng

Bài tập thở trị liệu tiếng Việt có thể tham khảo tại đây (video Youtube 23 phút).



3.9 Câu hỏi dành cho Công ty Bảo hiểm Tư nhân

  • Các chuyên gia sức khỏe tâm thần nào được bảo hiểm chi trả?
  • Vui lòng cung cấp danh sách liên lạc đầy đủ, cập nhật của các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe tâm thần trong mạng lưới được bảo hiểm chi trả.
    • Nhà cung cấp nào trong số những nhà cung cấp này đang chấp nhận thân chủ mới?
  • Nếu chuyên gia sức khỏe tâm thần mà người thân của tôi muốn sử dụng không có trong chương trình của họ, làm cách nào để họ được chấp thuận bảo hiểm?
    • Người thân của tôi sẽ phải trả thêm bao nhiêu cho các nhà cung cấp ngoài mạng lưới?
    • Nếu không có nhà cung cấp trong mạng lưới địa phương có chuyên môn cần thiết để điều trị cho người thân của tôi, liệu chương trình sức khỏe có chi trả cho nhà cung cấp ngoài mạng lưới không?
  • Bao nhiêu lần khám bệnh được đài thọ mỗi năm khi điều trị ngoại trú?
    • Cho việc quản lý thuốc (thay đổi loại thuốc & liều)?
    • Cho các liệu pháp tâm lý cá nhân? Liệu pháp gia đình? Trị liệu nhóm?
  • Có giới hạn số tiền được chi trả cho việc điều trị sức khỏe tâm thần ngoại trú không?
    • Nếu có, giới hạn là bao nhiêu?
  • Những cơ sở điều trị tâm thần nội trú nào được đài thọ?
  • Bao nhiêu ngày trong bệnh viện tâm thần được đài thọ mỗi năm?
  • Bao nhiêu ngày nằm viện được chi trả cho mỗi lần nhập viện?
  • Chương trình bảo hiểm có giới hạn một số tiền được chi trả hàng năm đối với chăm sóc nội trú tâm thần không? Nếu có, giới hạn là bao nhiêu?
  • Những loại thuốc theo toa nào được đài thọ cho việc điều trị sức khỏe tâm thần?
  • Chương trình có tính phí đồng thanh toán hoặc đồng bảo hiểm cho thuốc điều trị tâm thần không?
    • Số lượng thuốc gốc (generic drug, thuốc tương đương sinh học với biệt dược gốc) là bao nhiêu?
    • Số lượng thuốc biệt dược là bao nhiêu?
    • Thông tin về các loại thuốc tại đây: healthinfotranslation.org
  • Đối với thuốc hướng thần, bảo hiểm có yêu cầu:
    • Bác sĩ phải xác nhận với công ty bảo hiểm trước khi kê đơn (prior authorization)?
    • Người bệnh sử dụng một loại thuốc rẻ hơn trước, và nếu thất bại thì mới được sử dụng thuốc đắt hơn (fail-first requirement)?
  • Điều trị nội trú có được đài thọ không?
  • Nếu có thể, chương trình có chi trả cho việc điều trị các bệnh khác, như chứng rối loạn ăn uống, tự kỷ, v.v.?
  • Những tình trạng, tình huống hoặc phương pháp điều trị sức khỏe tâm thần nào bị loại trừ khỏi chương trình?
  • Thủ tục khiếu nại là gì nếu người thân của tôi không đồng ý với quyết định của công ty bảo hiểm?
Sức khỏe tâm thần ngang bằng có nghĩa là các chương trình sức khỏe phải bao trả các dịch vụ sức khỏe tâm thần và sử dụng chất gây nghiện theo các điều khoản giống như các loại hình chăm sóc y tế khác. Hai luật liên bang đã được thông qua để giải quyết sự phân biệt đối xử bảo hiểm lâu đời đối với những người bị tâm thần

nhu cầu dịch vụ y tế. Đạo luật Bình đẳng Sức khỏe Tâm thần và Công bằng Nghiện (MHPAEA) yêu cầu các chương trình sức khỏe, nếu chúng cung cấp các lợi ích về sức khỏe tâm thần, phải làm như vậy ở cấp độ tương tự như chăm sóc y tế / phẫu thuật. Đạo luật Bảo vệ Bệnh nhân và Chăm sóc Giá cả phải chăng (ACA) được xây dựng dựa trên MHPAEA bằng cách yêu cầu các kế hoạch sức khỏe cá nhân và nhóm nhỏ bao gồm chăm sóc sức khỏe tâm thần và sử dụng chất gây nghiện như một Quyền lợi Sức khỏe Thiết yếu.

Luật ngang giá của tiểu bang có thể nghiêm ngặt hơn luật liên bang. Tổ chức Nhà nước NAMI của bạn hoặc Chi nhánh NAMI địa phương của bạn có thể cung cấp cho bạn thông tin này nếu bạn không chắc nên bắt đầu tìm kiếm ở đâu. Văn phòng Ủy viên Bảo hiểm Tiểu bang (hoặc vị trí tương đương) cũng có thể cung cấp cho bạn thông tin này.

Để biết thêm thông tin về bảo hiểm y tế và tính chẵn lẻ, hãy truy cập nami.org/parity

Post a Comment

Previous Post Next Post